Our Feeds

Thứ Sáu, 1 tháng 4, 2016

Unknown

Chồng ghen tuông bệnh hoạn, tôi có nên ly hôn không?

Vừa đánh xong, anh ta dùng những lời lẽ thô thiển nhất để chửi bới, lăng mạ tôi. Quá mệt mỏi, tôi cứ đơ người ra không khóc cũng chẳng đáp trả lại. Có lẽ tôi đã quá chán nản với cuộc hôn nhân này.

Chào mọi người, khi tôi viết những dòng này ra, nước mắt tôi đã cạn kiệt. Nhìn đứa con trai còn nhỏ, lúc nào cũng bi bô gọi bố gọi mà là tôi không ngăn được cảm xúc của mình.

Tôi năm nay 28 tuổi, có một cậu con trai sau 4 năm kết hôn. Vợ chồng chúng tôi cùng quê, tuy nhiên, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi ở lại Hà Nội làm việc, còn anh ấy vào Đà Nẵng công tác.

Yêu xa, đến lúc cưới xong, hai vợ chồng cũng phải sống xa nhau. Tôi sống cùng con trai vì muốn con ở thành phố có điều kiện học hành tốt hơn. Tuy nhiên, chính vì ở xa nhau nên vợ chồng tôi thường xuyên có những hiểu lầm và cãi nhau mà không có cách nào hòa giải.

Tôi bây giờ rất muốn ly hôn vì chồng tôi chưa bao giờ tin tưởng vào tôi. Mặc dù, tôi đến với anh ấy là người đầu tiên, chưa bao giờ lừa dối anh. Hơn hết là tôi rất ghét chuyện ngoại tình. Khác với những người con gái khác, khi đã nhận lời yêu anh, cũng có những người con trai khác dòm ngó, tán tỉnh nhưng tôi đều thờ ơ và tỏ ra lạnh lùng để họ phải rút lui. Vậy mà, chồng tôi lúc nào cũng nghi ngờ.

Anh ấy đối xử với vợ con rất tệ. Dù lương của anh nhiều hơn tôi gấp 3 lần nhưng anh luôn giữ khư khư tiền, chưa bao giờ anh gửi cho tôi một đồng nuôi con. Thế nhưng, anh cũng chẳng tiết kiệm được một đồng nào vì cứ có tiền ra ngoài là bao bạn bè hết. 4 năm trôi qua tôi không mong chờ một đồng nào từ chồng mà tự nuôi con khôn lớn.

Mặc dù vậy nhưng tôi vẫn bằng lòng với cuộc sống ấy vì anh cũng lâu lâu mới về với hai mẹ con. Thời gian anh về là khoảng thời gian hạnh phúc của cả gia đình vì con trai tôi cứ quấn lấy bố. Chiều nào hai bố con cũng xuống dưới công viên đá bóng. Anh rất biết cách chiều con trai của mình.

ch Thế nhưng có một điều, tôi không chịu nổi là cái tính đa nghi và hay ghen vô cớ của anh ấy. Ảnh minh họa.

Thế nhưng có một điều, tôi không chịu nổi là cái tính đa nghi và hay ghen vô cớ của anh ấy. Nhiều lúc bạn bè trên bàn nhậu chọc vài câu như, để vợ ở xa coi chừng bị vợ cắm sừng đấy nhé, anh cũng về điện thoại chửi mắng tôi. Những lúc đó, tôi cảm giác mình bị sỉ nhục hơn là ghen tuông.

Mặc dù, tôi luôn cố gắng bày tỏ tình cảm của mình qua những bức thư, những nỗi nhớ, tình yêu qua Zalo, Facebook. Những lần anh về thăm hai mẹ con, tôi cũng hết sức để anh hiểu, với tôi anh và con là trên hết. Tôi ghét những ai ngoại tình và ghét bị phản bội đến mức nào. Thế nhưng tất cả hoàn toàn vô dụng.

Ngày 12/5 vừa qua, tôi chỉ gửi cho anh một cái hình bông hoa hồng với trái tim bên cạnh qua Zalo chỉ để tỏ tình yêu cho chồng yên tâm, vậy mà anh đã ngay lập tức vặn vẹo "Gửi nhầm cho thằng nào hả?"

Biết lúc này có thanh minh hay giải thích gì anh cũng không nghe và kết luận tôi đang lăng nhăng, tôi đáp lại "Anh nghi ngờ thái quá rồi đấy". Thế nhưng chồng tôi chẳng gọi điện, cũng chẳng đáp tin nhắn của vợ như mọi khi để hỏi thăm con trai thế này. Tối hôm đó, bất ngờ chồng tôi bay ra về thẳng lúc 9 giờ tối. Vừa vào đến nhà chẳng hỏi vợ con một câu đã kéo tôi ra rồi thẳng tay tát tôi một cái đau điếng.

Vừa đánh xong, anh ta dùng những lời lẽ thô thiển nhất để chửi bới, lăng mạ tôi. Anh căn vặn tôi đang cặp với "thằng nào"? Đã lên giường với nó chưa?... Qúa mệt mỏi, tôi cứ đơ người ra không nhìn cũng chẳng khóc, chẳng nói gì. Có lẽ, những tình cảm còn lại sau bao lâu đã cạn kiệt. Thất vọng, chán nản với cuộc hôn nhân này quá rồi.

Sáng sớm hôm nay, dù tôi có chuyện buồn nhưng chồng tôi cũng chẳng thèm hỏi han gì. Anh còn nhắn tin cho tôi: "Em yên tâm, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra". Tôi thực sự chẳng biết, mình đã mắc tội gì.

Lúc đó, sẵn bực bội trong người, tôi đáp luôn: "Đối với anh thì lúc nào em cũng có vấn đề. Vợ chồng nếu không tin tưởng nhau thì khó mà sống lâu dài được. Nếu đã như vậy thì ly hôn cho khỏe". Vậy mà anh đã nhắn luôn: "Ok".

Nhiều khi nghĩ, tình cảm với chồng nhạt lắm rồi khi ngày nào cũng chỉ nhận được hờn trách, ghen tuông mà không có chút động viên, hỏi thăm vợ con ở xa như thế nào. Con có khỏe hay ốm đau ra sao. Một mình vợ chăm con vất vả như thế nào? Đổi lại chỉ những mối nghi hoặc rồi cãi vã. Mệt mỏi lắm rồi.

Tôi biết ly hôn thì chỉ tội cho con trai tôi thôi chứ không có anh ta tôi vẫn lo cho con được. Nhưng tôi không chịu nổi nữa. Trong khi tôi buồn khổ, mệt mỏi đáng nhẽ có chồng bên cạnh động viên, hoặc ít nhất là những tin nhắn, cuộc trò chuyện từ xa. Đằng này... Con người ai cũng có giới hạn chịu đựng. Không lẽ suốt đời tôi phải chịu cuộc sống này? Có chồng cũng như không, mà lúc nào cảm giác cũng u uất, mệt mỏi.

Liệu tôi có nên ly hôn không mọi người? Xin hãy cho tôi một lời khuyên lúc này.

Ngô Thị Vân (Hà Nội)

Subscribe to this Blog via Email :
Previous
Next Post »