Our Feeds

Chủ Nhật, 3 tháng 4, 2016

Unknown

Nàng dâu Hà Nội đau đớn ôm chân mẹ chồng quỳ khóc nức nở

Khi tôi gặp anh, tôi đã cảm nhận được sự ấm áp cũng như sự quan tâm của anh. Khi yêu tôi, anh không hề biết gia đình tôi giàu có như vậy.

Chào độc giả mục tâm sự!

Khi viết nên những dòng cảm xúc này tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc, xen lẫn vào đó là sự xấu hổ về những hành động ngông cuồng tôi đã gây ra cho mẹ chồng mình. Tôi cảm thấy có lỗi với bà ngàn lần.

Tôi và chồng mình quen nhau cách đây 9 tháng. Dù thời gian yêu nhau chỉ vỏn vẹn có 3 tháng nhưng trong 3 tháng ấy, tôi trải qua đủ cung bậc cảm xúc. Có lẽ, nếu không gặp anh, tôi đã là một cô gái độc thân đúng nghĩa. Bởi tôi còn rất trẻ và chưa từng yêu thương một ai.

Xin nói qua một chút về gia đình tôi. Bố tôi hiện đang làm phó Giám đốc một công ty xây dựng, còn mẹ tôi và là giám đốc một ngân hàng tư nhân. Hiện tại, bố mẹ tôi đều chưa đến tuổi nghỉ hưu. Vì thế, họ chẳng có thời gian chăm lo cho con cái. Tôi và em trai mình hoàn toàn lớn lên nhờ sự chăm bẵm của bác Sức- người họ hàng xa- mà cũng là cô giúp việc gia đình tôi suốt mấy chục năm qua.

Suốt 23 năm tôi lớn lên, số bữa cơm tôi ngồi ăn cùng bố mẹ mình chỉ đếm ở con số hàng trăm. Cũng bởi, bố mẹ tôi thường xuyên vắng nhà. Mỗi tuần bố tôi chỉ nói chuyện với con cái một lần và chuyển cho tôi một khoản tiền đủ để tôi chi tiêu, mua sắm thoải mái trong tuần đó. Cứ thế, số tiền cứ nhiều dần trong tài khoản cá nhân.

Vì thế, tôi sống khá khép mình. Dù thế, tôi vẫn mang phong cách của một tiểu thư con nhà giàu (Ảnh minh họa).Vì thế, tôi sống khá khép mình. Dù thế, tôi vẫn mang phong cách của một tiểu thư con nhà giàu (Ảnh minh họa).

Bản thân tôi vốn thừa hưởng đức tính tiết kiệm của bà nội, nên số tiền đó tôi cứ dành dụm lại đó. Tôi rất ít khi đi mua sắm, chủ yếu mẹ dẫn tôi đi mua. Vì thế, tôi sống khá khép mình. Dù thế, tôi vẫn mang phong cách của một tiểu thư con nhà giàu. Bởi tôi có thân hình thanh mảnh của mẹ, còn khuôn mặt tôi rất “sang” giống bố mình.

Khi tôi gặp anh, tôi đã cảm nhận được sự ấm áp cũng như sự quan tâm của anh. Khi yêu tôi, anh không hề biết gia đình tôi giàu có như vậy. Tôi còn nói gia đình tôi rất nghèo, tôi không có tiền học phí, và anh đã đóng giúp tôi 2 kỳ học phí năm cuối tôi học đại học…Tôi giấu giếm anh mọi thứ, chỉ khi chúng tôi vượt rào, tôi kết hôn, anh mới rõ gia thế nhà tôi.

Cũng tại bởi lý do đó, chúng tôi đã chia tay nhau 1 tuần, lý do anh không muốn làm rể nhà giàu. Anh cũng nói, anh mồ côi cha, sống với mẹ cuộc đời bình dị, nay tự dưng lấy vợ giàu anh sợ người ta dị nghị, nói ngược xuối. Mẹ anh cũng đã biết chuyện, bà cũng ra sức ngăn cản, cấm đoán chúng tôi lấy nhau.

Bởi thế tôi đã có ấn tượng không tốt về mẹ anh từ hôm đó. Sau khi thuyết phục được mẹ anh, chúng tôi đã đi đến quyết định hôn nhân. Dù bề ngoài tôi vờ tỏ ra thân thiện với mẹ chồng, nhưng trong lòng tôi đã lên kế hoạch để cướp anh khỏi tay bà ấy.

Những ngày về làm dâu, khi anh vắng nhà tôi thường hạch sách mẹ chồng. Tôi luôn miệng chê bai đồ đạc trong gia đình. Tôi tự ý cho người đến sửa sang nhà cửa, vứt hết đồ đạc cũ, dù bà nói đó là kỷ niệm ngày bà và bố chồng tôi cưới nhau. Chưa hết tôi luôn vờ than mệt để trốn tránh việc nhà, tôi chỉ mong sao bà cứ bận rộn để đỡ soi mói nàng dâu như tôi.

Mẹ chồng tôi vốn ở quê, bà lúc nào cũng thân thiện gần gũi, nhiều hôm còn dẫn bạn bè về chơi. Những khi đó, tôi khó chịu ra mặt. Không chỉ vậy, tôi còn cố ý làm cho chồng mình gắt gỏng với mẹ chồng. Có hôm tôi kêu mất tiền, và thế là chồng tôi gào ầm lên “Con đã bảo mẹ đừng có đưa ai về nhà thời buổi này đâu biết ai tốt xấu”.

Cuộc đôi co giữa chồng và mẹ chồng khiến tôi hả hê vô cùng. Những lần sau đó, khi bà ở quê ra mua quà cho tôi, tôi đều chê bai. Chồng tôi thấy vậy cũng đồng tình “Mẹ đừng mua nữa, cô ấy không ăn mấy cái đồ đó đâu. Chỉ hiện ra tốn kém mẹ ạ”.

Thấm thoắt, ngày tôi vào viện sinh con. Hôm đó, mẹ tôi bận đi làm nên sai cô giúp việc tới. Chỉ có mẹ chồng là người ở cạnh tôi suốt từ khi vào viện tới khi tôi sinh.

Sau khi khám, bác sĩ chẩn đoán tôi sinh khó và phải mổ. Tôi sợ hãi vô cùng, tôi khóc nức nở. Mẹ chồng thấy vậy, luôn miệng động viên tôi. Bà cứ bảo tôi: “Con an tâm đã có mẹ ở đây bên con. Mạnh mẽ lên con gái của mẹ” bà mỉm cười, nhưng nước mắt đã chảy xuống gò má của bà. Khi đó, tôi nhận thấy, có lẽ mình đã sai ở đâu đó.

Tôi thầm cảm ơn ông trời đã cho tôi người mẹ chồng như thế (Ảnh minh họa). Tôi thầm cảm ơn ông trời đã cho tôi người mẹ chồng như thế (Ảnh minh họa).

Tôi lên bàn mổ, mẹ chồng đứng ngoài đó. Và rồi tôi đã ngủ một giấc rất dài cho tới khi tôi tỉnh dậy thấy mẹ chồng ngồi đó bế cháu, một tay vẫn cầm lấy tay tôi. Tôi cảm giác vừa hạnh phúc, nhưng trái tim tôi thắt lại. Lần nữa, tôi nhận thấy có lẽ mình sai?

Sáng hôm sau mẹ chồng tất bật ra ngoài mua cháo, về phòng bà thủ thỉ “Con nằm xuống, mẹ lau mặt cho con. Mới sinh mổ không nên ngồi lâu quá”. Tôi nghe thế có chút tủi thân nhưng vẫn ngang nganh cãi lại “Con ngồi được mẹ yên tâm”.

Bà nghe thế im lặng cầm chậu nước ra ngoài, khi đi còn dặn tôi trông bé. Tôi thấy mái tóc mẹ chồng tôi đã bạc gần hết. Bỗng có tiếng ai đó nói: “Cháu có phúc lắm mới có bà mẹ chồng như thế. Khi cháu trong phòng mổ, bà đứng ngồi không yên đấy. Bà cứ lo cho cháu. Tôi thấy bà mà thương lắm”.

Chưa dừng lại ở đó, cô cùng phòng còn kể, mẹ chồng tôi vì thương tôi thương cháu mà thức suốt đêm “Thằng bé nó khóc suốt đêm, bà ấy lọ mọ pha sữa suốt đấy. Khổ thân già rồi mà cứ tất bật”.

Tới đây, tôi thật sự biết mình đã sai ở đâu rồi. Vừa lúc mẹ chồng đi vào, tôi cúi xuống ôm bà mà khóc nức nở. Còn bà vẫn vuốt ve mái tóc tôi, khi đó, mọi đau đớn trong tôi tan biến đâu hết. Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến của một người mẹ. Tôi thầm cảm ơn ông trời đã cho tôi người mẹ chồng như thế. Tôi thật sự đã sai rồi.

 Xem thêm video:

Subscribe to this Blog via Email :
Previous
Next Post »

1 nhận xét:

Write nhận xét