Our Feeds

Thứ Năm, 10 tháng 3, 2016

Unknown

Bị chồng hành hạ nhưng vẫn phải đóng kịch hạnh phúc

Anh cũng không bao giờ đánh vào những chỗ mà người khác nhìn thấy, chỉ nhằm bụng, hay ngực, hay đùi để mà đánh.

Tôi năm nay 30 tuổi, đã có 2 con 1 trai và 1 gái. Tôi làm kế toán ở bưu điện, còn chồng tôi là một kĩ sư xây dựng.

Hồi chúng tôi còn yêu nhau, chúng tôi đã nổi tiếng là đẹp đôi và có tình yêu nồng thắm. Anh ấy là người đẹp trai, cũng có nhiều cô mê lắm. Tôi cũng có nhiều anh theo đuổi.

Khi yêu, anh chiều tôi lắm, chưa bao giờ làm tôi phật ý cả. Trời mưa gió thế nào cũng đội mưa đứng chờ tôi tan học, đến nhà tôi thì chẳng nề hà việc gì.

Tuy nhiên, gia đình tôi không đồng tình với quyết định của tôi (bởi thấy những bất ổn trong cách cư xử của anh ấy, hơn nữa, bố mẹ anh cũng không hòa thuận) nhưng cuối cùng, mọi người vẫn phải tôn trọng quyết định của tôi.

Khi lấy anh, tôi những tưởng đời mình thế là không còn mơ gì hơn nữa. Ai ngờ giờ đây tôi ra nông nỗi này. Từ khi lấy chồng đến nay, tôi bị chồng đánh và hành hạ tinh thần mà không biết kêu ai.

Mới cưới nhau được vài tháng, mỗi khi hai vợ chồng cãi nhau là anh ấy lại xưng “mày” – “tao” với tôi. Tôi đã nhiều lần khuyên anh không nên cư xử với vợ như thế nhưng anh vẫn không thay đổi và đã đuổi tôi ra khỏi nhà.

Tôi còn nhớ lần đầu tiên bị đánh là khi tôi mang thai con bé lớn được 6 tháng. Tôi đã hết sức ngỡ ngàng và đau khổ, chỉ vì một câu hỏi “Anh đi đâu đấy, có về nhà ăn tối không” mà anh thẳng tay tát tôi.

1 Chồng tôi, trước mặt người khác thì yêu thương, sau lưng thì đánh. Ảnh minh họa

Lần sau còn kinh khủng hơn. Hôm đó tôi bị ốm nên xin nghỉ 1 ngày đi khám bệnh nhưng bất ngờ anh rủ bạn về nhà ăn nhậu. Thấy vậy, tôi có chút xúi không vui, bảo anh ra ngoài quán ăn cho tiện. Tuy nhiên anh không chịu, thế là tôi vẫn phải đi chợ mua thức ăn về nấu.

Sau đó bạn anh đi đón 2 người bạn nữa. Anh quay qua nói tôi là: cái mặt hầm hầm thì có chó tới nhà! Tôi hết hồn nên nói anh là ăn nói cho đàng hoàng nhưng anh vẫn nói câu đó.

Lúc đó tôi đang ốm nên mệt và người cũng thiếu kiềm chế nên ném cái bình uống nước xuống đất và ném nốt cái máy ép trái cây gần đó vỡ tan tành. Anh nhào tới tát tôi, bóp cổ tôi và ép tôi ngã xuống bàn. Sau đó anh đập cái ly trên bàn và định đâm tôi, rồi anh nói anh đi ở tù cũng được. Tôi sợ quá nên hét lên sau đó anh ném cái ly vào tường và đập tan tành thức ăn trên bếp. Bạn anh quay lại tới cổng thì anh nói đi ăn ở quán. Thế rồi anh đi đến 9h tối mới về, còn tôi ở nhà hoàn hồn và dọn dẹp đống đổ nát.

Rồi bao nhiêu trận đòn vô cớ khác của anh đổ lên người tôi. Cứ vừa nói ra là lại bị đánh ngay, sau rồi tôi sợ anh, không bao giờ dám nói chuyện với anh nữa.

Tôi bị anh hành hạ như thế mà không dám nói ra, cũng không ai biết vì anh đánh âm thầm trong nhà, không cho tôi kêu khóc, nếu mà kêu lên thì bị đánh cho bất tỉnh mới thôi. Anh cũng không bao giờ đánh vào những chỗ mà người khác nhìn thấy, chỉ nhằm bụng, hay ngực, hay đùi để mà đánh. Nhưng mà trước mặt người khác, bao giờ anh cũng tỏ ra chiều chuộng yêu thương tôi. Thế nên người ngoài nhìn vào, ai cũng nghĩ tôi hạnh phúc, gia đình tôi hạnh phúc, con cái tôi được ăn học tử tế.

Tôi sống trong đau khổ, mà lúc nào cũng phải đóng vai gia đình hạnh phúc. Anh thường xuyên dẫn tôi đi gặp bạn bè và bắt tôi phải đóng vai người vợ hạnh phúc, có khi sáng tôi vừa bị đánh, đùi còn thâm tím, nhưng chiều đã phải tươi cười ôm eo anh đi uống bia với bạn. Tôi biết anh có cô này cô kia, anh không thèm giấu tôi, nhiều khi cố tình nói cho biết. Đôi khi bố mẹ 2 bên biết chúng tôi có chuyện xích mích thì anh quy tội tôi là lẳng lơ ngoại tình . Mà cả đời tôi, chưa từng biết đến người đàn ông nào khác, ngoài anh.

Tôi không dám tâm sự với con cái. Anh đánh tôi mà không cho con biết. Anh dọa nếu tôi nói ra thì sẽ giết cả 3 mẹ con. Các con tôi còn nhỏ dại lắm, tôi sợ nói ra sẽ mất con.

Tôi cũng chẳng dám kể với bố mẹ tôi. Có lần, tôi cũng thử nói là anh có đánh tôi thì bố mẹ tôi đã gạt đi ngay, bảo là tôi có làm sao thì chồng mới đánh, bảo tôi phải cố mà nhường nhịn chồng, phải sống vì con cái, rồi lại bảo là tôi không thể tìm được người nào hơn anh. Tôi cũng chẳng biết sao mà bố mẹ tôi tin anh hơn cả tôi.

Tôi thấy cuộc sống của tôi bế tắc. Tôi chẳng có quyền làm người, chẳng có được ý kiến gì bao giờ, kể cả con cái cũng dần bị anh mua chuộc, cũng nghĩ tôi là người ăn bám, có gì chúng nó cũng hỏi xin bố, hỏi ý kiến bố, tôi thì chẳng là cái gì cả.

Nhưng mà nhiều lúc tôi cảm giác mình không thể chịu đựng hơn được nữa, chỉ nghĩ đến cái chết. Cuộc sống của tôi có khác gì địa ngục, tôi chẳng có cuộc sống vợ chồng đúng nghĩa. Tôi chịu đựng vì con cái, vì gia đình đã 10 năm nay rồi, chẳng biết sức tôi còn chịu được đến bao giờ. Xin các anh chị giúp tôi, nói cho tôi biết giờ tôi nên phải làm gì?

Subscribe to this Blog via Email :
Previous
Next Post »